Mùa ấy,...
Tôi quen với rừng Tây Nguyên trong những ngày của chiến dịch Ánh sáng Văn hóa hè. Có lẽ đến bây giờ đó chỉ còn là ký ức... ừ thì chỉ là ký ức thôi, nếu không có em...
Cô gái êĐê khác với những gì trong suy nghĩ của tôi về những người thiếu nữ dân tộc thiểu số. Em dịu dàng như cơn gió sớm mai qua rừng, trắng xinh như cành hoa Lan đùa vui trong nắng, tiếng cười trong veo như giọt mưa rơi trên lá cỏ...
Em đẹp, tôi thì rất đổi bình thường, ... nhưng vì yêu màu tím nên mình có nhau...
Mùa ấy,...
chiều xuống sau lớp học tím đầy hoa cỏ May. Chiều đổ từng mảng nắng cho cánh đồng đẹp thêm những sắc màu. Nắng lung linh từng sợi tóc rối cho em thật đẹp mỗi chiều về ngồi bên tôi.
Tôi bảo màu tím là màu nhớ nhung, em sợ...
Tôi viết tặng cho em bài thơ Hoa cỏ May:
Cỏ May giăng tím chân trời
Quê em ngọt lắm những lời đồng giao
Anh về câu hát nghêu ngao
Nghe hồn yêu lắm sắc màu quê hương
Cho anh thương nhé người thương
Để mai còn nhớ trên đường đi xa
Cỏ May xót lắm để mà nhớ nhau
Em chỉ cười cho ước mơ anh dịu ngọt.
Tôi hỏi về ước mơ của em,
chỉ mĩm cười,
em bảo... thì cỏ May xót lắm ...
Em ước mơ như ngọn gió vượt xa hơn màu xanh núi rừng. Ước mơ thành cô giáo,
em là người trong bản được học nhiều nhất...
Rồi tôi cũng đi,
để lại bài thơ rưng rưng giữa cánh đồng một buổi chiều không tiển nhau. Tôi về phố đông vui không có cỏ May nên quên mất những chiều ngồi gở cỏ cho nhau. Em bao giờ cũng chừa lại để mang nổi nhớ về nhà.
-------------------------------------------------
Giảng đường một buổi sáng ngày nắng xinh tươi, tôi nhận được bài thơ quyện trong hương gió của rừng. Em gửi cho tôi cành cỏ May còn chưa phai sắc tím.
... Khắp nẻo giăng đầy Hoa Cỏ May
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
Ai biết lòng anh có đổi thay...